CHANGE & CORONA
VIETNAMESE
HOW THE PANDEMIC AFFECTED ME
BY JENNIFER LU
Những điều tôi làm hằng ngày cũng đã thay đổi rất nhiều. Thường tôi hay đi học, tôi dậy rất sớm, có khi lúc tôi đến trường, mặt trời vẫn chưa mọc. Nhưng bây giờ tôi không còn đi học nữa, bây giờ học trên mạng, tôi có thể ngủ tối hơn và dậy cũng trễ hơn rất nhiều nữa. Tôi dậy cỡ một hoặc hai giờ trưa. Xong rồi mẹ tôi lo buổi ăn sáng cho tôi và em tôi. Khi ăn xong, tôi lên mạng tôi coi hôm nay cô giáo có cho bài nhiều không, và tôi bắt đầu tôi làm bài. Tôi làm bài cho ba tiếng rồi tới năm giờ hoặc năm giờ rưỡi rồi gia đình tôi kéo nhau đi công viên hứng gió. Gia đình tôi rất cẩn thận, ai cũng mang khẩu trang trước khi ra khỏi nhà. Thường thì tôi và em trai tôi chơi cầu lông và ba mẹ tôi đi bộ vòng vòng sân công viên. Ngày nào mà không gió nhiều, tôi và em tôi đánh cầu lông rất hay mà còn lại rất vui nữa. Ba mẹ tôi sau khi đi bộ bảy vòng đến mười vòng cũng vào đánh cầu lông với tụi tôi. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi tôi dành thời gian chất lượng để tôi chơi với mọi người trong gia đình tôi. Tôi học ra rằng là mặc dù bệnh dịch làm cho ba mẹ tôi mất việc, nhưng bệnh dịch cũng có cái tốt của nó tại nó đem gia đình tôi gần lại nhau rất nhiều và tôi biết ơn vì điều đó.
Ever since the coronavirus pandemic has broken out to the world, my family, and I’m sure the lives of many others, have changed drastically. What’s really unfortunate is both my parents were laid off from work and so did the other 40 million Americans. I was starting to have to worry about having to keep a roof over my head. The thought of eviction overwhelmed me. These were all of the things I was seeing in the news, people getting evicted for not being able to pay rent. However, all my worries were short-lived as my dad received his stimulus check as well as his benefits from the relief fund. But now, I’m faced with a new reality of how to cope in these difficult times and not knowing when normalcy will return.